Chương 45: Hôn mê

Cô Dâu Của Quỷ Vương

Giai Giai 08-06-2025 16:14:21

Càng lúc cây cối càng dày đặc, càng sâu thẳm, nhưng bước chân của Tô Già Nguyệt không thể chậm lại chút nào. Nàng chỉ có thể tiếp tục chạy, liều mạng chạy về phía trước. Trong ý thức mơ hồ của mình, nàng biết chỉ cần không để thứ gì trong màn sương đen phía sau bắt được, nàng sẽ tránh được một điều kinh khủng tột cùng. Cành cây và gai nhọn liên tục cào qua người nàng, như roi quất lên cơ thể, để lại những vết máu dần hiện rõ trên cánh tay, chân và đùi. Không biết đã chạy bao lâu, bộ áo trắng trên người nàng đã biến thành áo đỏ nhuộm máu. Cơn đau phủ kín thân thể nàng. Không biết nàng đã chạy bao xa, con đường dài cuối cùng dẫn đến một vách đá. Tô Già Nguyệt đứng bên mép vực, nhìn xuống không phải dòng nước, mà là biển lửa, như miệng lò phun dung nham. Nàng không dám tiến thêm nửa bước, nhưng khi quay lại, màn sương đen đáng sợ kia đang cuồn cuộn kéo đến. Trong thoáng chốc mơ hồ, từ màn sương đen, nàng nhìn thấy gương mặt Lý Kỳ, là dáng vẻ khi họ mới gặp gỡ. Hắn bước đến gần, gọi tên nàng: "Già Nguyệt." Giọng nói ôn nhu vô hạn, đầy lưu luyến. "Chúng ta cùng bỏ trốn đi." Vị thư sinh áo trắng thanh nhã, đưa tay về phía nàng. Tô Già Nguyệt lắc đầu liên tục, miệng không ngừng nói: "Không, không, chàng đừng đến đây." "Già Nguyệt, ta là phu quân của nàng mà." "Già Nguyệt, ta sẽ đối tốt với nàng cả đời." "Không!" Tô Già Nguyệt hét lên kinh hãi: "Chàng sẽ không làm vậy đâu!" Như thể tiếng hét của nàng phá vỡ điều gì đó, gương mặt thư sinh thanh nhã dần dần biến đổi, trở nên vô cảm và đáng sợ. "Ngươi không thể sinh con lại đổ lỗi cho ta?" "Ngươi nhìn lại mình xem là dạng người gì!" "Đàn ông nào không có tam thê tứ thiếp!" Hai gương mặt, một đen một trắng, chồng chéo thay đổi không ngừng. Nỗi sợ hãi trong lòng Tô Già Nguyệt càng lúc càng lớn. Những viên đá dưới chân nàng lăn xuống dung nham, trong chớp mắt hóa thành khói, tan biến không còn gì. Phía trước là miệng lò, phía sau cũng là miệng lò. Nỗi sợ hãi đến cực điểm, lại khiến nàng trở nên bình tĩnh khác thường. Lý Kỳ chỉ cách nàng một bước, cánh tay hắn như chiếc lưới khổng lồ bao trùm lấy nàng. Tô Già Nguyệt nhắm chặt mắt, xoay người nhảy xuống biển lửa. Thà chết, nàng cũng không để hắn bắt được. Cơ thể Tô Già Nguyệt như mất đi trọng lượng, rơi thẳng xuống. Gió gào thét, lưỡi lửa điên cuồng, ngọn lửa nóng rực bao trùm lấy nàng! Cảm giác bị thiêu đốt bốn phía, đau đớn không thể chịu đựng, như muốn thiêu cháy nàng hoàn toàn. Ngay khi Tô Già Nguyệt nghĩ mình sẽ hóa thành tro bụi, đột nhiên,"tõm" một tiếng, nàng rơi vào nước. Không phải dung nham nóng rực, Mà là một hồ nước lạnh buốt! Khi nàng chạm vào làn nước, ánh sáng xung quanh cũng đồng thời biến mất, trả lại một màn đen tối vô tận. Tô Già Nguyệt đầu óc mơ hồ, chìm thẳng xuống. Dòng nước bên cạnh không ngừng trôi lên phía trên. Nàng càng chìm xuống sâu, nhưng lại không có cảm giác chết đuối như lần trước, giống như nàng đã hóa thành một nàng tiên cá, biết hô hấp dưới nước. Đến khi đôi chân chạm vào tảng đá cứng dưới đáy hồ, nàng mới chợt tỉnh lại, giơ tay lên như muốn cầu cứu, nhưng dù cố thế nào, cũng không thể ngoi lên. Trên đầu như có một lớp kính vô hình ngăn cản, giam nàng dưới đáy nước. Tô Già Nguyệt không còn sức, chỉ đành dừng lại. Không thể lên, nàng chỉ còn cách lần mò trong bóng tối. Đáy hồ như phủ đầy những tảng đá lớn nhỏ, bị dòng nước bào mòn qua năm tháng, trở nên nhẵn bóng như vảy cá. Nàng thỉnh thoảng bị đá trơn làm vấp ngã, cơ thể đổ xuống, đầu gối mấy lần đập mạnh xuống đáy. May mắn có nước đỡ, nàng không bị thương. Đáy hồ dường như mọc đầy những đám rong rêu dài ngoằng, thỉnh thoảng quấn vào chân nàng khi ngã, cảm giác mát lạnh và trơn nhẵn khiến nàng rùng mình không lý do. Nàng sợ hãi co người lại, dè dặt tránh xa những rong rêu đó. Ngã, rồi lại đứng dậy, tiếp tục đi.