"Đù má!" Doãn Triệt đau lòng đến phát điên, toàn bộ chú ý của anh ta đều đặt vào chiếc xe của mình: "Nếu bố tôi mà biết chiếc xe mới lấy về ngày đầu tiên đã bị đâm thế này thì sau này đừng mong tôi được lái thêm chiếc nào nữa! Chuyện này cô phải tự đi giải thích với bố mẹ tôi, vì chính cô đã phá xe!"
Giang Tuyết Kiến trợn tròn mắt, cô ta vừa mới quay về nhà họ Giang mà đã gây ra chuyện lớn thế này sao? Hơn nữa, bố mẹ Doãn Triệt sẽ nhìn cô ta thế nào đây?
Quan trọng nhất là chiếc xe này có giá trên trời! Nếu bố mẹ cô ta biết chuyện, chắc chắn họ sẽ đánh chết cô ta mất!
Đột nhiên, Giang Tuyết Kiến nghĩ ra một cách, cô ta vội bước tới trước mặt Ngôn Hề, nhìn xuống cô với ánh mắt cao ngạo, nói: "Lát nữa, cứ nói là cô lái xe. Chỉ cần cô nhận tội, tôi sẽ không..."
Ánh mắt cô ta dừng lại trên người Ngôn Xuyên, rồi tiếp tục: "... không nói chuyện bố cô đến uy hiếp tôi cho bố tôi biết. Cô cũng biết đấy, nhà cô không thể nào đấu lại nhà họ Giang đâu."
Ngọn lửa giận dữ bùng lên trong lòng Ngôn Hề. Cô nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt, chỉ hận không thể tát chết cô ta ngay tại chỗ. Một con người lại có thể thốt ra những lời vô lý này mà không hề cảm thấy áy náy hay sao?
Nhưng cô biết mình không thể.
Giang Tuyết Kiến nói đúng, nhà cô không thể đối đầu với nhà họ Giang.
Kiếp trước, cô chỉ dám nhẹ nhõm đi tìm cái chết sau khi cả gia đình đã bị hủy hoại. Nhưng bây giờ thì không. Cô vẫn còn bố mẹ, cô không thể kéo họ vào vũng bùn này.
Hơn nữa, cô còn chưa chính thức đoàn tụ với bố mẹ, còn chưa có cơ hội cùng họ sống một cuộc sống hạnh phúc thực sự. Cô không thể cứ thế mà bất chấp tất cả.
Ngôn Hề im lặng, nhưng Giang Tuyết Kiến lại cho rằng cô đã đồng ý.
Thở phào nhẹ nhõm, Giang Tuyết Kiến quay người đi đến xe, mở cửa rồi bắt đầu điều chỉnh ghế lái.
Doãn Triệt nhíu mày: "Cô đang làm gì đấy?"
Giang Tuyết Kiến đáp: "Đương nhiên là chỉnh ghế về khoảng cách phù hợp với Ngôn Hề. Như vậy mới giống như cô ta đã lái xe đâm vào cột."
Doãn Triệt quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Ngôn Hề: "Cô còn không mau cầu xin tôi à?"
Ngôn Hề phớt lờ Doãn Triệt, lạnh lùng nhìn Giang Tuyết Kiến làm tất cả những việc này.
Cô cao 1m68, trong khi Giang Tuyết Kiến chỉ khoảng 1m60. Kiếp trước, khi bị kéo đến để nhận tội, khoảng cách ghế lái đã được điều chỉnh phù hợp với cô từ trước. Bây giờ cô mới biết thì ra chính Giang Tuyết Kiến là người đã làm việc đó.
Ngay từ giây phút cô ta đâm xe, cô ta đã tính sẵn việc đẩy cô ra chịu tội.
Chỉ tiếc là, kiếp trước cô quá ngu ngốc, không nhìn thấu âm mưu này.
Ngôn Hề cười nhạo chính mình, đứng dậy. Cô vừa bước lên một bước, định nói gì đó thì Ngôn Xuyên đã nắm chặt lấy cánh tay cô, lạnh giọng nói:
"Không cần nghe lời nó."
Giang Tuyết Kiến cười lớn: "Không nghe sao? Chú Ngôn, tôi thấy ông vẫn chưa hiểu rõ tình hình đâu."
"Chú Ngôn ư?" Ngôn Xuyên nhìn cô ta đầy thất vọng.
Giọng của Giang Tuyết Kiến trở nên lạnh lùng: "Đến nước này rồi thì đừng mong chơi bài tình cảm nữa. Ban đầu tôi vẫn nhớ ơn các người đã nuôi tôi lớn, nhưng không ngờ hôm nay ông lại trơ trẽn đến mức tìm tôi để xin tiền. Đừng trách tôi không khách sáo!"
Doãn Triệt cuối cùng cũng thoát khỏi nỗi đau vì chiếc xe bị đâm, không thể tin nổi mà hỏi: "Em nói cái gì? Bố nuôi em còn đến tìm em để xin tiền à?"
Giang Tuyết Kiến lập tức bày ra vẻ mặt uất ức: "Đúng vậy! Em cũng không thể tin nổi ông ta còn muốn làm mất mặt nhà chúng em ngay trong ngày đặc biệt này!"
Ánh mắt Doãn Triệt nhìn Ngôn Xuyên tràn đầy khinh miệt và coi thường.
Ngôn Hề siết chặt nắm đấm, nhưng hôm nay cô không đấu lại bọn họ, chỉ có thể nhẫn nhịn.
Giang Tuyết Kiến lại ngẩng cao đầu, nhìn chằm chằm Ngôn Xuyên: "Không ngại nói cho ông biết, bố tôi chính là tổng giám đốc Giang của Bất động sản Kỷ Tâm, ông chưa từng nghe đến Bất động sản Kỷ Tân sao?"