Chương 42

Bị Đọc Tâm, Ta Trở Thành Đoàn Sủng Trong Văn Quyền Mưu

Ngô Thải 19-06-2025 21:52:28

Thẩm Vi Thanh ngồi xổm di chuyển đến trước mặt bé, chắp tay vái lia lịa, không ngừng dỗ dành: "Nặc Nhi ngoan, muội hào phóng một lần đi. Vả lại, huynh đã nhổ mấy sợi rồi, nếu muội không đồng ý thì chẳng phải bỏ phí sao. Nếu muội đồng ý, nhị ca sẽ làm bất cứ điều gì muội muốn." Nghe vậy, mắt Thẩm Tri Nặc đảo quanh, nghĩ ra một kế: "Thật sự làm gì cũng được?" Thẩm Vi Thanh gật đầu lia lịa: "Được, được." Thẩm Tri Nặc: "Vậy sau này, mỗi ngày huynh đều dẫn Nặc Nhi ra ngoài chơi." Hệ thống của bé không được tốt lắm, nhất định phải quét được mặt người khác mới có thể tra được thông tin liên quan, bé muốn nhanh chóng quét hết tất cả mọi người một lượt. Nhưng phụ mẫu đều có việc bận, đại ca học hành chăm chỉ, họ đều không có thời gian suốt ngày đi chơi với bé. Tỷ tỷ sức yếu gan nhỏ, chắc chắn sẽ không dẫn bé chạy lung tung khắp nơi. Nhìn tới nhìn lui, trong nhà chỉ có nhị ca thích hợp nhất. Thẩm Vi Thanh không cần suy nghĩ, đáp ứng ngay: "Chuyện nhỏ, nhị ca sẽ dẫn muội đi chơi." Văn Anh Quận chúa lại đoán được mục đích thật sự muốn ra ngoài chơi của muội muội, có chút lo lắng kéo tay áo nhị ca, nhỏ giọng nhắc nhở: "Nhị ca, huynh quên rồi sao, phụ vương và mẫu phi đều dặn dò, gần đây đừng đưa Nặc Nhi ra khỏi Đông Cung." Thẩm Vi Thanh vỗ trán: "Đúng rồi, sao huynh lại quên mất chuyện này." Thẩm Tri Nặc nhìn ca ca, rồi lại nhìn tỷ tỷ, khó hiểu hỏi: "Tại sao không cho Nặc Nhi ra ngoài chơi?" Thẩm Vi Thanh nói dối: "Gần đây trong cung đang chuẩn bị cho tiệc mừng thọ của Hoàng tổ mẫu, người ra người vào rất lộn xộn, mẫu phi sợ muội bị va chạm." Văn Anh Quận chúa gật đầu phụ họa bên cạnh. Thẩm Tri Nặc suy nghĩ một chút, nói: "Vậy đợi mấy ngày bận rộn này qua đi, nhị ca lại dẫn muội đi chơi." Thẩm Vi Thanh sảng khoái đồng ý. Thẩm Tri Nặc liền đưa lông chim công trong tay cho cậu bé: "Những cái này cho huynh, nhưng huynh không được nhổ nữa. Trước đó mỗi lần chim công rụng lông, muội đã nhặt một ít cất rồi, lát nữa sẽ đưa hết cho huynh." Thẩm Vi Thanh vỗ đùi: "Vậy thì tốt quá, sớm biết vậy huynh đã không nhổ, đuổi theo công mệt chết huynh rồi." Thẩm Tri Nặc nhớ đến tiếng kêu thảm thiết của chim công lúc nãy, lại đá cậu bé một cái: "Đáng đời." Sau khi hai đứa trẻ ra ngoài, Thái tử phi và Lan Chân công chúa ngồi lại với nhau bàn bạc. Thái tử phi suy đoán: "Tỷ tỷ, tỷ nói xem bệnh của Hoa Nguyệt có phải có người giở trò không?" Lan Chân công chúa sững người: "Ý muội là sao?" Thái tử phi nói: "Ngày điện hạ bị giáng chức, đúng lúc tỷ tỷ không có trong thành, ta cảm thấy, tất cả những chuyện này quá trùng hợp." Lan Chân công chúa từ nhỏ đã thích luyện võ, học được một thân võ nghệ khá tốt. Nhiều năm trước, bệ hạ xuất cung, Lan Chân công chúa đi theo bảo vệ. Trên đường gặp thích khách, Lan Chân công chúa liều mình bảo vệ, lấy thân mình đỡ tên, cứu bệ hạ một mạng. Bệ hạ vốn đã rất yêu quý trưởng nữ Lan Chân công chúa. Sau lần cứu giá đó, bệ hạ càng thêm sủng ái nàng ấy, cho phép nàng ấy mang đao vào điện, cho phép nàng ấy không cần quỳ trước mặt mình. Có thể nói, Lan Chân công chúa là một trong những người con có địa vị nhất trong lòng bệ hạ. Ngày thường nếu gặp chuyện gì, những lời mà các hoàng tử công chúa khác không dám nói, Lan Chân công chúa đều dám nói thẳng, cho dù bệ hạ không thích nghe thì cũng chỉ mắng vài câu, chưa từng trách phạt. Mà Lan Chân công chúa là tỷ tỷ song sinh của Thái tử, luôn hết lòng bảo vệ Thái tử. Nếu chuyện Thái tử bị giáng chức là có người cố ý hãm hại, vậy rất có thể bệnh của Hoa Nguyệt Quận chúa cũng có người cố tình làm, với mục đích khiến Lan Chân công chúa ra khỏi kinh thành, để nàng ấy không cản trở. Lan Chân công chúa suy nghĩ kỹ càng, lập tức đập bàn mắng: "Đừng để ta bắt được tên súc sinh đó."