Nhóm đội viên trẻ tuổi vây quanh Sở Thừa, ríu rít hỏi đủ mọi câu khiến tai anh ấy ù cả lên.
Đặc biệt là khi nghe câu "bị cướp bằng dao", sắc mặt Sở Thừa liền tối sầm lại.
"Uy hiếp cái gì mà uy hiếp, đừng có nói bậy." Sở Thừa nghiêm giọng: "Họ là hai người triều nhà Thanh bị truy sát."
Vì đội của anh ấy đã được chọn để tham gia nhiệm vụ tại siêu thị, nên anh không ngại kể rõ chuyện này.
"Người triều Thanh?!" Mọi người kinh ngạc thốt lên.
"Đúng vậy!" Sở Thừa gật đầu: "Các cậu biết đến [Công Xa Thượng Thư] chứ?"
"Đội trưởng, anh coi thường chúng em quá rồi đấy!" Mọi người đồng loạt tỏ vẻ bất mãn.
"Họ chính là những người tham gia [Công Xa Thượng Thư]." Sở Thừa kể sơ qua về câu chuyện của Tử Khang và Quách Phúc.
Nghe xong, cả đội đều trầm trồ kinh ngạc, liên tục nói rằng họ đã mở mang tầm mắt.
Chưa nói chuyện được bao lâu thì các nhà nghiên cứu và chuyên gia cũng tới nơi.
Họ bắt đầu sao chép tất cả các ảnh chụp màn hình và video giám sát mà Sở Nặc đã lưu giữ.
Sau đó, gia đình họ Sở phải kể lại toàn bộ quá trình xảy ra sự việc và những trải nghiệm trong vài ngày qua.
Ngày Tử Khang và Quách Phúc xuất hiện, Lâm Phong và hai đội viên khác cũng có mặt. Họ cũng được gọi tới để thuật lại sự việc.
Các nhân viên thông báo rằng đồng tiền và con dao găm mà ông Sở mang về trường đã được chuyển tới viện nghiên cứu. Ông Sở gật đầu, nói rằng ông đã biết chuyện này.
Trong lúc gia đình họ Sở kể chuyện, mọi người xung quanh chăm chú lắng nghe, thậm chí còn ước gì chính họ là những người có mặt vào thời điểm đó.
"Ôi trời... đây là nơi quái quỷ gì vậy?" Một giọng nói bất ngờ vang lên từ phía sau, khiến mọi người giật mình.
Nhóm đặc công do Lâm Phong dẫn đầu bỗng cảm thấy hối hận vì quá tập trung nghe chuyện mà quên mất nhiệm vụ cảnh giới.
"Đứng im ngay! Không được nhúc nhích!" Nhóm đặc công lập tức giương vũ khí nhắm vào kẻ vừa xuất hiện.
"Tôi... tôi chỉ đi ngang qua thôi mà, các anh ơi!" Tiếng lên đạn đồng loạt vang lên khiến giọng người kia run rẩy. Chân anh ta mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất.
"Tôi... tôi đi ngay bây giờ được không?" Người đó run rẩy nói: "Tôi còn hai củ khoai tây, tôi sẽ đưa hết cho các anh."
"Làm ơn, đừng giết tôi!"
Không thể trách anh ta sợ hãi. Ai mà không hoảng loạn khi bị nhiều khẩu súng đen ngòm chĩa vào, nhất là khi những khẩu súng đó đã lên đạn.