Chương 35: Ngả bài, chân thành mới là sát chiêu tối thượng với Nữ Đế

Thiên Mệnh Nhân Vật Phản Diện: Từ Hôn? Đệ Cốt? Ta Hết Thảy Cự Tuyệt

Vương Nhị Đao 19-11-2025 15:45:41

"Minh Nguyệt, nàng nghe ta giải thích." Trong Thiên Đạo thành, Diệp Kiêu đi theo sau lưng Cố Minh Nguyệt, đáy mắt ẩn chứa một tia khổ sở. "Minh Nguyệt?" Bên cạnh, Cố Minh Nguyệt khẽ chau mày, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo. Nàng đến Vạn Bảo Các thực chất không phải để tìm linh tài phá giải Niết Bàn Ấn, mà là muốn tìm cho Diệp Kiêu một ít đan dược thần vật có thể áp chế ma ý, tịnh hóa đạo tâm. Ngày đó Diệp Kiêu bị tiên tổ Ân Khư trọng thương, rất có thể đã bị ma ý ăn mòn. Đối với chuyện này, trong lòng Cố Minh Nguyệt từ đầu đến cuối vẫn có chút áy náy. Lúc này, đạo tâm của nàng đã có phần mê mang, đối với Diệp Kiêu của kiếp này lại nhen nhóm một tia mong chờ nhàn nhạt. Nhưng hôm nay nhìn thấy hắn vậy mà vì một nữ tử mới gặp, không tiếc phá vỡ thiết luật của Thiên Đạo thành, trước mặt mọi người trấn sát thiếu chủ của một Cổ Tông, lại còn hào phóng vung ra hàng ngàn vạn linh thạch để lấy lòng nàng ta, Cố Minh Nguyệt đột nhiên cảm thấy sự xúc động trước đây của mình thực sự có chút nực cười. "Nàng nghe ta giải thích..." Diệp Kiêu cười khổ một tiếng, đột nhiên nắm lấy tay ngọc của Cố Minh Nguyệt, kéo nàng đến trước mặt mình. "Được, ta nghe ngươi giải thích." Cố Minh Nguyệt hít một hơi thật sâu, thần sắc lạnh lùng nhìn về phía Diệp Kiêu. Lúc này, bất kể Diệp Kiêu nói gì, nàng cũng đã hạ quyết tâm sẽ không tin tưởng nữa. "Nàng ấy rất giống mẫu thân ta lúc còn trẻ..." "Hả?" Trong nháy mắt, sắc mặt Cố Minh Nguyệt liền hoàn toàn sững sờ, đôi môi đỏ khẽ nhếch, muốn nói lại thôi. Liên quan đến thân thế của Diệp Kiêu, nàng dĩ nhiên hiểu rất rõ. Nghe nói mẹ của hắn không phải người Thánh Châu, thậm chí không phải người chính đạo. Trước đây phụ thân Diệp Kiêu quét ngang trời đất, bạch y tuyệt thế, hấp dẫn vô số kiêu nữ của các tông tộc phải lòng. Nhưng cuối cùng, vị Chân Long mạnh nhất Diệp gia này lại chọn một nữ tử ma đạo làm vợ, không tiếc đối đầu với ức vạn tông tộc của Thánh Châu. Mà sau khi vị nữ tử ma đạo này sinh hạ Diệp Kiêu, liền biệt vô âm tín, không bao giờ quay về Diệp gia nữa. Phụ thân của Diệp Kiêu cũng từ đó chu du khắp trời đất, biến mất khỏi mắt thế nhân. Cho nên, Diệp Kiêu từ nhỏ đã lớn lên cùng gia gia Diệp Chiến Thiên, bề ngoài phong quang vô hạn, nhưng lại chưa bao giờ cảm nhận được tình thương của cha mẹ. "Diệp Kiêu..." "Nếu như ta thật sự muốn tìm một thị thiếp, liệu có chọn một nữ tử của tiểu tông môn không có chút bối cảnh, tướng mạo cũng bình thường hay không?" Diệp Kiêu lắc đầu, thần sắc dần dần lạnh xuống: "Cố Minh Nguyệt, trong mắt nàng, ta lại tệ đến thế sao?" "Diệp Kiêu..." Ánh mắt Cố Minh Nguyệt rung động, nhất là tia mất mát trong mắt Diệp Kiêu, càng khiến nỗi áy náy trong lòng nàng thêm sâu sắc. Đúng vậy. Hắn là Thần Tử Diệp gia, được cả chín mạch tôn sùng, dung mạo như tiên. Với thân phận của Diệp Kiêu, nếu muốn một thị thiếp, tất cả tiên tông cổ tộc ở Thánh Châu đều sẽ xếp hàng dài để dâng kiêu nữ đến tận cửa. Thì ra, là mình đã hiểu lầm hắn? "Ta vừa rồi nghe Liễu Các chủ nói, nàng đã chọn một ít linh tài bảo vật áp chế ma ý, sao vậy? Minh Nguyệt đang đề phòng điều gì à?" Diệp Kiêu bỗng nhiên cười, ngay cả giọng nói cũng trở nên có chút lạnh nhạt. Nhân cơ hội này, Diệp Kiêu có thể làm rõ một chút thông tin liên quan đến ma thân của hắn. Cố Minh Nguyệt tất nhiên đã sớm biết bí mật này, nhưng vẫn luôn không tiết lộ ra ngoài, chứng tỏ nàng muốn tự tay vạch trần Diệp Kiêu, báo thù rửa hận cho chính mình ở kiếp trước. Vào lúc này, cho dù Diệp Kiêu có ngả bài cũng sẽ không có nguy cơ bị bại lộ, ngược lại còn khiến Cố Minh Nguyệt dần dần sinh ra một loại ảo giác. Diệp Kiêu ngay cả bí mật ma thân cũng dám thừa nhận, còn có gì để giấu giếm nữa? Việc tiếp theo Diệp Kiêu muốn làm là để Lâm Trần hoàn toàn gánh tội danh tà ma. Với tâm tính của Cố Minh Nguyệt cùng với thân phận người trùng sinh, không thể nào không nhìn ra chút manh mối. Lúc này Diệp Kiêu chủ động thừa nhận, ngược lại sẽ làm nàng buông bỏ khúc mắc trong lòng, sẽ không bài xích những sắp đặt sau này của Diệp Kiêu. Quan trọng nhất là, Cố Minh Nguyệt là yêu đến cực điểm sinh hận, đối với Diệp Kiêu có một tình cảm gần như khắc cốt ghi tâm. "Hả?" Gương mặt xinh đẹp của Cố Minh Nguyệt hơi lạnh đi, nàng liếc mắt nhìn đám người xung quanh, tay ngọc dần dần nắm chặt. Nàng hiểu rất rõ Diệp Kiêu, biết vị Thần Tử Diệp gia này càng im lặng thì càng nguy hiểm. Bây giờ điều duy nhất nàng không chắc chắn là ma ý của Diệp Kiêu rốt cuộc bắt nguồn từ đâu. "Ta không biết ngươi đang nói gì." Cố Minh Nguyệt hờ hững nói một câu, hoàng bào đỏ thẫm dưới thân dần dần căng cứng, luôn đề phòng Diệp Kiêu ra tay. Gia hỏa này, từ trước đến nay thà giết nhầm chứ không bỏ sót. Dù mình là vị hôn thê của hắn, chỉ cần chạm đến tiên đồ bá nghiệp của hắn, hắn cũng sẽ không chút do dự ra tay. Nhất là tia sát ý nhàn nhạt trên người Diệp Kiêu, càng làm nàng tâm thần rung động, ánh mắt dần dần lạnh lẽo. "Đã đến lúc này rồi, Minh Nguyệt còn định giấu diếm sao? Trọng Đồng của ta có thể nhìn thấy một góc tương lai, trước đó ta bị ma ý trong thanh cổ kiếm chém tiên ăn mòn, đã từng nhìn thấy ta vào đêm đại hôn..." "Diệp Kiêu!!" Cố Minh Nguyệt kinh hô một tiếng, nằm mơ cũng không ngờ Diệp Kiêu lại chủ động thừa nhận chuyện hắn bị ma ý ăn mòn. "Mặc dù bây giờ ta đã áp chế được luồng ma ý này, nhưng nếu như tương lai có một ngày, ta thật sự bị ma ý ăn mòn, làm ra chuyện gì đó tổn thương nàng..." Diệp Kiêu khẽ thở dài, ánh mắt càng thêm ngưng trọng: "Nàng nhất định phải nhớ kỹ, giết ta, đừng lưu tình." "Cái gì..." Còn không đợi Cố Minh Nguyệt kịp mở miệng, chỉ thấy Diệp Kiêu bỗng nhiên đưa tay ôm nàng vào lòng, hai tay dần dần siết chặt. Chính hành động này đã khiến Cố Minh Nguyệt thật sự cảm nhận được sự hoang mang và bất lực trong lòng hắn. Đường đường là Thần Tử Diệp gia, yêu nghiệt tuyệt thế không ai bì nổi, vậy mà lại ở trước mặt nàng lộ ra một mặt yếu đuối như vậy... Đây là một loại tín nhiệm, càng là sự nương tựa lẫn nhau mà Cố Minh Nguyệt đã từng vô cùng khát vọng. "Diệp Kiêu, trước đó ta nghe Liễu Các chủ nói, trên đời này có chín đại đế phù, là căn cơ chống đỡ khí vận thiên đạo của Ba ngàn Đạo Châu, trời sinh có tác dụng khắc chế ma ý, có lẽ có thể áp chế nhân quả tiên nhân trong thanh Lục Tiên Cổ Kiếm..." Lần này, Cố Minh Nguyệt lại không giãy giụa, mà lẳng lặng tựa vào lồng ngực Diệp Kiêu, nhẹ giọng thì thầm. Tuy rằng nàng không thể nào lập tức tha thứ cho Diệp Kiêu, quên đi chuyện ở kiếp trước. Nhưng lúc này, sau khi Diệp Kiêu thổ lộ tiếng lòng, lớp ngăn cách trong lòng nàng cuối cùng cũng rạn nứt đôi chút. "Để sau hãy nói, dựa vào Tiên Thiên Đạo Cốt của ta tạm thời có thể áp chế được luồng ma ý này, chỉ là không biết theo tu vi tăng lên, luồng ma ý này liệu có trỗi dậy lần nữa hay không." Diệp Kiêu tiêu sái cười, từ trong Càn Khôn Giới lấy ra một chiếc hộp ngọc, đưa vào tay Cố Minh Nguyệt. Thực ra, tin tức về chín đại đế phù chính là do hắn cố ý tung ra từ trước. Loại thần vật thượng cổ này, một nhân vật phản diện như hắn làm sao tìm được, đương nhiên phải để thiên mệnh chi tử đi làm thay. Dựa theo lời hệ thống, chỉ cần hắn có thể tập hợp đủ chín đại đế phù, liền có thể khiến Thái Sơ Tổ Phù lột xác thành hỗn độn cổ bảo duy nhất của Ba ngàn Đạo Châu. Lúc đó, hắn không chỉ có thể dùng bùa này quét ngang trời đất, mà còn có thể mở ra một đại thế chư thiên chân chính. Diệp Kiêu mơ hồ có dự cảm, giữa Vạn Hóa Ma Thể và Thái Sơ Tổ Phù nhất định có liên quan đến một bí mật động trời, rất có thể dính dáng đến trận đại kiếp Tiên Ma năm xưa. "Đây là cái gì?" Sắc mặt Cố Minh Nguyệt sững lại, đáy mắt rõ ràng có chút kinh ngạc, nàng từ từ mở hộp ngọc ra, đã thấy bên trong đặt một cây trâm linh bằng bạch ngọc, bảo khí mờ mịt, toát ra một vẻ thanh linh thoát tục. "Vừa rồi lúc đi dạo Vạn Bảo Các nhìn thấy, liền thuận tay mua lại, ta cảm thấy nó rất hợp với khí chất của nàng..." "Diệp Kiêu..." Hốc mắt Cố Minh Nguyệt hơi ửng hồng, so với những Linh Bảo mà Diệp Kiêu tặng nàng trước đây, cây ngọc trâm này có vẻ rất bình thường. Nhưng vật thân thiết như ngọc trâm, chỉ có người thân cận nhất mới có thể tặng cho nhau. Giờ khắc này, đáy lòng Cố Minh Nguyệt lại có chút cảm động vô hình, trong đôi mắt ẩn chứa một tia sương mù. Kiếp trước và kiếp này, thứ nàng khát vọng từ trước đến nay đều không phải là đạo lữ của Thần Tử hay đỉnh cao của Thánh Châu, mà là tấm chân tình của Diệp Kiêu. Đương nhiên, chút u oán nhỏ nhặt đối với Ngu Thanh Chi lúc này cũng đã không còn sót lại chút gì. "Minh Nguyệt, ta không mong nàng có thể chấp nhận ta ngay lập tức, nhưng sau này có thể cho ta thêm một chút tín nhiệm được không? Nàng là thê tử của ta, nếu như ngay cả nàng cũng không tin ta, vậy trên đời này còn ai nguyện ý tin tưởng ta đây?" Thấy thời cơ đã gần chín muồi, Diệp Kiêu lập tức lộ ra vẻ mặt đầy mong chờ. "Ừm." Nghe vậy, Cố Minh Nguyệt cũng không còn bài xích như trước nữa, ngược lại còn khẽ gật đầu.