Trọng Sinh TN 80: Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Con Chốt Thí
Tam Nguyệt Bất Tri Xuân11-06-2025 17:12:07
Không ít người đều sẽ mang theo nông sản của gia đình mình đến đó, chỉ có điều, những thứ khác thì không được bán.
Ví dụ như lương thực, dầu, thịt... những thứ mà quốc gia quản lý, thì vẫn chỉ có thể đến cửa hàng cung ứng để mua.
Những thứ này không thuộc phạm vi tự sản tự tiêu, may mà trên trấn cũng có cửa hàng cung ứng, mua đồ cũng coi như thuận tiện.
Như thường lệ, cô đeo chiếc gùi lớn trên lưng, đồ đạc trong nhà còn thiếu rất nhiều thứ, hôm nay cô định sẽ mua sắm thật nhiều.
Đội sản xuất Sao Đỏ cũng có rất nhiều người muốn đi chợ phiên, cô ra ngoài sớm như vậy, vẫn gặp phải người cùng đường.
Chuyện hôm qua đã lan truyền ra ngoài, gặp cô, không gì khác ngoài việc hỏi thăm chuyện của nhà họ Hứa.
Liễu Vân Sương không muốn để ý đến, nhưng lại có một người hôm qua đã giúp đỡ cô ở đó.
Chỉ có thể ứng phó qua loa vài câu cho xong chuyện.
Đến trấn Thanh Thạch chỉ có sáu dặm, không tính là xa, một lát là đến nơi.
Cô cũng nhanh chóng tách khỏi nhóm người này, họ đều mang theo rau củ và trứng gà do nhà mình làm ra, chuẩn bị đi đổi lấy chút tiền.
Cô là đi mua đồ, đương nhiên không giống nhau.
Cô đến cửa hàng cung ứng trước, lúc này người không đông, đỡ phải lát nữa bị người quen nhìn thấy.
Phần lớn mọi người đều bán đồ trước, sau đó mới đến đây mua sắm.
Cô thì làm ngược lại, cũng tiện hơn một chút.
Cô mua hai cân thịt ba chỉ trước, sau đó mới đi vào bên trong.
Quầy thịt ở đây được tách riêng với khu bách hóa, cửa hàng cung ứng ở thị trấn không lớn bằng ở huyện.
May mà những đồ dùng thường ngày đều đầy đủ cả, cũng không ảnh hưởng gì.
Cô mua một cân dầu đậu nành, rồi lại mua một cân muối, lấy thêm một ít nước tương.
Vì không có đồ đựng, nên cô lại mua thêm hai chiếc lọ nhỏ, một quả bầu khô, những thứ này đều có thể dùng trong gia đình.
Sau đó, cô lại mua thêm hai chiếc chậu nhôm và một chiếc kéo.
Thực ra, vẫn còn rất nhiều thứ cần phải mua.
Cô không muốn tiêu hết nhiều tiền như vậy trong một lúc, không hay lắm.
Vất vả lắm mới được sống lại một lần nữa, cô thật sự không muốn phạm sai lầm ở những chuyện kiểu này.
Bên này không còn gì cần mua nữa, cô lại đến trạm lương thực mua năm cân bột mì.
Lần trước, trong số phiếu mà ông chủ Kiều đưa có cả phiếu mua hai mươi cân bột mì.
Hôm nay vừa hay mua thịt rồi, về nhà sẽ gói sủi cảo, coi như là để ăn mừng cuộc sống mới vậy.
Chợ phiên bên ngoài mới thật sự là náo nhiệt.
Người dân ở các đội sản xuất lân cận đều đến đây họp chợ.
Ngoài việc dùng tiền để mua đồ, còn có thể trao đổi trực tiếp, tiếng rao hàng, tiếng trả giá, vang lên không ngớt.
Cảm nhận được bầu không khí náo nhiệt của cuộc sống thường nhật, bước chân của Liễu Vân Sương cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Cô lại mua thêm năm chiếc chổi rơm, ba hào một chiếc, cũng không cần phiếu.
Năm nay chắc là không có thân cây cao lương để dùng nữa, thấy có thì mua trước để dành.
Lại mua thêm một chiếc chổi nhỏ để quét giường, trong nhà đã có một chiếc chổi lớn dùng để quét nhà rồi.
Về nhà cô sẽ tự buộc thêm hai chiếc chổi to hơn để quét sân là được.
Gáo dừa cũng mua ba chiếc, để múc nước cũng tiện hơn.
Mấy ngày nay hâu như phải dùng bát để múc, rất bất tiện.
Ngoài ra, cô còn mua thêm hai cây cải thảo, năm cân cần tây.
Lúc chuẩn bị về nhà, vừa vặn gặp một người bán dưa chuột non, đây cũng là sạp hàng đầu tiên trên chợ.
"Bác gái, dưa chuột này bao nhiêu tiền một cân?"
"Năm xu, cháu xem dưa nhà bác non lắm, quả già hơn chút bác cũng không hái đâu."
Quả thật rất non, ngón tay ấn nhẹ vào lập tức liền hằn một dấu.
Nhưng mà, năm xu quả thực không rẻ, xung quanh cũng chỉ có người xem nhiều, mà người mua thì ít.
"Cho cháu hai cân ạ!"
"Được..."
Không ngờ cô sảng khoái như vậy, bác gái bán dưa cũng rất vui vẻ.
Cuối cùng cân cho cô cao cao, còn tặng thêm một quả, Liễu Vân Sương cũng rất vui vẻ.
Lại mua một bó hành, cũng chuẩn bị về nhà, chuyến này coi như thu hoạch đầy túi.
Nếu còn có thể mua thêm, chắc vẫn phải mua một vài thứ nữa.
Xem ra lần sau có phiên chợ vẫn phải đến.
Cô xem như về nhà tương đối sớm, người trên đường không nhiều lắm.
Nghĩ đến mấy đứa nhỏ nhìn thấy bộ dáng mình trở về với đầy ắp đồ ăn, cô không khỏi bước nhanh hơn.
"Keng keng - "
Lúc chuông xe vang lên, cô vội vàng nép sang một bên.
Hai chiếc xe đạp chạy vụt qua, sao lại cảm thấy người đội mũ kia hình như là ông chủ Kiều nhỉ.
Chẳng lẽ họ cũng đến đây họp chợ, huyện thành thứ gì mà không mua được?
Hay là nói có chuyện gì khác.
Liễu Vân Sương không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng về nhà.
Ba đứa nhỏ ở nhà, cô không yên tâm.