Chương 28: Tức đến ngất xỉu

Bấm Ngón Tay Tính Toán, Thiên Kim Thật Huyền Học Nói Anh Sắp Xong Đời

Tiểu Yasmola 05-05-2025 23:43:13

Ôn Lê không chút bất mãn, ngược lại còn nhảy nhót đi ra ngoài. Chuyên viên trang điểm biết Ôn Lê phải nhường cho nữ chính, trong lòng phỉ nhổ một tiếng, nhưng không thể không ra tay. Thay một bộ áo lụa trắng nhẹ nhàng, trâm vàng trên đầu đổi thành một dải buộc màu hồng đào và trâm đơn giản, môi chỉ thoa một lớp son bóng, may mà màu môi của Ôn Lê vốn hồng nhạt, không làm cho cả gương mặt trông kỳ quặc. Ngược lại, diện mạo này của Ôn Lê càng phù hợp với hình tượng "Bồ Tát" được miêu tả trong nguyên tác. Thế nên khi Trần Uyển Ninh thấy trang điểm mới của Ôn Lê, lập tức tức đến ngã ngửa. Phạm Thống cười toe toét, chọc vào lòng cô ta: "Uyển Ninh, ý tưởng của cô không tệ đâu, tạo hình này còn phù hợp với nhân vật hơn cả lúc trước!" Trần Uyển Ninh không cười nổi. Nhưng nếu mở miệng lần nữa, có lẽ cả đoàn phim sẽ biết cô ta dựa vào gia thế để bắt nạt người mới, cuối cùng chỉ có thể nuốt cơn giận này vào lòng. Dù sao sau này còn nhiều cơ hội để xử Ôn Lê! Khi rời đi, Trần Uyển Ninh nhìn Ôn Lê sâu sắc, cuối cùng hừ lạnh một tiếng. Ôn Lê chẳng để tâm, cô thấy bây giờ vừa đẹp lại không vướng víu như trước, đi lại cũng không cần phải cẩn thận từng bước. Buổi chiều quay phim vượt quá mong đợi của Phạm Thống. Chu Hành Vân trước đó đã nói với ông, Ôn Lê là nghệ sĩ mình nhặt được ở nhà ga tàu hỏa, trước nay chưa từng đóng phim, thậm chí còn ám chỉ việc Ôn Lê chưa từng đi học. Để Ôn Lê thuộc thoại tốt, ông mới cố gắng đẩy cảnh của Ôn Lê về sau. Ban đầu nghĩ quay sẽ rất khó khăn, nhưng Ôn Lê thực sự ngoài mong đợi! Thoại trôi chảy, biểu cảm tự nhiên, tuy thường vô thức nhìn vào ống kính, nhưng sau vài lần sửa cũng nhanh chóng sửa đổi. Quay xong cảnh cuối cùng của ngày, Phạm Thống xúc động vỗ đùi: "Tốt! Hôm nay quay xong rồi." Vừa dứt lời, trợ lý nhỏ của Ôn Lê vội vàng cầm quạt nhỏ cho cô. Nghệ sĩ không giống họ, họ có thể mặc áo ngắn tay trong phim trường, ở ngoài có thể quạt gió liên tục, nhưng Ôn Lê mặc cổ trang dày, mỗi cảnh quay xong trợ lý phải kịp thời mang quạt nhỏ đến. "Cảm ơn." Ôn Lê nhận quạt nhỏ liền vội vàng quạt lên trán, trong lòng nóng nực đến mức muốn ăn ngay mấy cây kem. Ôn Lê càng nghĩ càng thèm, nghe lời Phạm Thống không nhịn được hỏi: "Có thể về khách sạn rồi phải không?" Phạm Thống đang định gật đầu, ai ngờ Trần Uyển Ninh bỗng lên tiếng: "Đạo diễn, hay chúng ta làm thêm giờ, còn ba cảnh đêm quay luôn đi, như vậy ngày mai mọi người có thể nghỉ cả ngày." Ôn Lê lập tức sụp mặt xuống. Ánh mắt oán trách của cô không hề che giấu, môi hơi chu ra: "Việc ngày mai không thể quay vào ngày mai sao? Tôi chẳng muốn làm thêm giờ chút nào." Những lời thẳng thắn này lập tức nói lên tiếng lòng của cả đoàn phim. Tưởng rằng đã thoát khỏi ma quỷ Mạnh Thần, ai ngờ lại đến một kẻ gây rối khác. Trần Uyển Ninh nghe xong cũng không tức giận, mà nhẹ nhàng khuyên bảo: "Tiểu Lê, tôi hy vọng chúng ta có thể gác lại những hiềm khích cá nhân trong lúc làm việc. Chỉ còn ba cảnh thôi, trước nửa đêm là quay xong, hơn nữa hôm nay cô NG quá nhiều lần, tôi xem lại thấy có vài chỗ có thể cần quay lại." Ôn Lê là diễn viên mới, NG nhiều lần là điều không thể tránh khỏi. Hơn nữa cô ta không chỉ muốn cho mọi người biết Ôn Lê làm chậm trễ cả đoàn phim, mà còn muốn tất cả nhân viên đều biết về mối hiềm khích giữa cô ta và Ôn Lê. Để cho tất cả mọi người đều biết Ôn Lê không biết xấu hổ! Nhưng chưa kịp để Ôn Lê nói gì, Ôn Tinh Minh bên cạnh đột nhiên cất cao giọng: "Hiềm khích? Trần Uyển Ninh, cô bắt nạt Tiểu Lê nhà tôi?" Trần Uyển Ninh: ... Trong khoảnh khắc đó, cô ta như nghe thấy tiếng gà gáy của Ôn Tinh Minh. Nhưng Ôn Tinh Minh đã nói đúng ý đồ của cô ta. Trần Uyển Ninh cúi đầu, có vẻ khó xử nói: "Tôi... thực ra cũng không phải chuyện gì lớn, trước đây tôi đã gặp Ôn Lê ở nhà chồng chưa cưới của mình, chúng tôi có chút xích mích, tôi nghĩ cô ấy vẫn để bụng nên không thích tôi." Ôn Tinh Minh đã gặp Trần Uyển Ninh tại buổi tiệc rượu, tất nhiên biết thân phận của cô ta. Lúc này Ôn Tinh Minh vẫn rất bối rối không biết ai là chồng chưa cưới của Trần Uyển Ninh. Ôn Lê nhón chân, từ từ nói vài chữ: "Chống chưa cưới mà cô ta nói là Hoắc Ứng Hoài." Ôn Tinh Minh: ... Trong tích tắc, Ôn Tinh Minh nhìn chằm chằm vào Trần Uyển Ninh, mắt giật giật. Trong lòng thầm nghĩ không biết là Hoắc Ứng Hoài có vấn đề về mắt hay là cô gái này bị động kinh. Ôn Tinh Minh theo phản xạ nói: "Từ bao giờ mà mắt Hoắc Ứng Hoài kém như vậy?" Trần Uyển Ninh nghe xong, gương mặt lập tức méo xẹo. Ôn Tinh Minh đang ngầm chê mình xấu à? Không lẽ nghĩ rằng Ôn Lê mới xứng đôi? Không đúng! Cô ta đã nói đến mức này rồi, tên ngốc này hẳn phải biết mình bị cắm sừng chứ, sao lại không có phản ứng gì? Trần Uyển Ninh là một trong số ít người trong giới giải trí biết thân phận của Ôn Tinh Minh, cô ta cúi đầu: "Đó là hôn ước từ nhỏ." Ban đầu Ôn Tinh Minh còn chưa hiểu, nghe xong mới chợt nhận ra. Đoàn phim hiện giờ chưa biết mối quan hệ giữa anh ấy và Ôn Lê, nên Trần Uyển Ninh đang hiểu lầm cái gì? Đây là đang tố cáo với anh ấy à? Ôn Tinh Minh tức cười, ánh mắt lạnh lẽo, không nể nang nói: "Trần Uyển Ninh, đôi khi làm người không nên quá hèn hạ." Trần Uyển Ninh lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy kinh ngạc. Cô ta thực sự không hiểu Ôn Lê có gì tốt, đến mức này rồi mà Ôn Tinh Minh vẫn đứng về phía Ôn Lê! Trần Uyển Ninh có chút không xuống đài được. Người trong đoàn phim thấy hai người giương cung bạt kiếm cũng không dám lên tiếng, trong ánh mắt còn đầy vẻ dò xét. Lúc này Ôn Lê cũng đứng ra, giọng nói lạnh lùng: "Giữa tôi và cô không có hiểu lầm gì cả, chính cô mới là người luôn nhắm vào tôi, và còn..." Ôn Lê giơ điện thoại lên, trên màn hình đang hiển thị cuộc gọi đang diễn ra. Khi Trần Uyển Ninh nhìn thấy tên người gọi, máu dồn ngược lên, sắc mặt nháy mắt tái nhợt. Đầu dây bên kia, Hoắc Ứng Hoài không nghe thấy tiếng Ôn Lê, tưởng có chuyện gì xảy ra, nhưng Ôn Lê lại không cúp máy, nên Hoắc Ứng Hoài chỉ im lặng lắng nghe. Khi nghe được những lời của Trần Uyển Ninh, mặt Hoắc Ứng Hoài tối sầm lại. "Trần Uyển Ninh, cô muốn nhà họ Trần phá sản sao?" Một câu nói khiến Trần Uyển Ninh suýt ngất, ngồi phịch xuống đất. Hoắc Ứng Hoài đã nghe thấy hết, anh đã nghe được bao nhiêu? Hơn nữa, Hoắc Ứng Hoài lại vì một Ôn Lê không đáng kể mà khiến cô ta mất mặt trước nhiều người như vậy. "Hoắc Ứng Hoài..." "Chuyện hôm nay tôi nghĩ cần phải nói chuyện kỹ với bố cô." Nói xong, Hoắc Ứng Hoài bên kia trực tiếp cúp máy. Ôn Lê hài lòng thu hồi điện thoại, nhìn Trần Uyển Ninh đang đổ mồ hôi hột, kiêu ngạo nói: "Cô xong rồi, Hoắc Ứng Hoài sẽ xử lý cô giúp tôi!" Trần Uyển Ninh nghe xong, máu dồn lên não, trực tiếp ngất đi.