Chương 20: Bá khí của Quân Vô Kỳ

Ta Là Đại Đế, Hệ Thống Còn Bắt Ta Đi Liếm Nữ Chính?

Sơn Thành Tiểu Chanh Tử 04-11-2025 06:54:23

Sau khi Quân Cửu Tiêu và Cơ Lam Thanh rời đi, Quân Vô Kỳ vẫn im lặng. Đám người phía dưới không dám hó hé, cũng chẳng dám tự ý rời đi. Cả đại sảnh tĩnh lặng đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi. Hồi lâu sau, Đại trưởng lão không nhịn được nữa, bèn lên tiếng hỏi: "Thánh chủ còn gì dặn dò không ạ?" Quân Vô Kỳ chậm rãi đáp: "Không có gì." "Vậy chúng thần có thể lui được chưa ạ?" Đại trưởng lão cảm thấy hôm nay mình đã mất sạch mặt mũi, muốn gỡ gạc lại chút thể diện nhưng đánh không lại Quân Vô Kỳ, chỉ đành nén giận trong lòng. Quân Vô Kỳ không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn đám người, sau đó đứng dậy, từng bước đi xuống bậc thềm. Ông vừa đi vừa nói: "Cửu Tiêu là đệ tử của ta, cũng là ta muốn lập nó làm Thánh Tử. Nó đại diện cho ta, sỉ nhục nó chính là sỉ nhục ta." Rồi ông lại liếc mắt khinh miệt về phía hai thầy trò Lâm Mộc, nói: "Còn những kẻ ngu xuẩn dám khiêu khích nó, chết cũng đáng đời. Nếu có ai không phục, vậy thì cứ hỏi thanh kiếm trong tay ta đây." Quân Vô Kỳ mặt không biểu cảm, thanh kiếm trong tay vẫn còn nhỏ từng giọt máu, bá khí ngút trời, coi thường vạn vật. Ngôi vị Thánh chủ này của Quân Vô Kỳ là do ông dùng chính nắm đấm của mình mà giành được. Một người một kiếm, trong Thánh địa không ai địch nổi, ngay cả lão tổ Tiên Vương đỉnh phong đang bế quan cũng có thể so kè sòng phẳng. Người ta còn đồn rằng ông có hy vọng đột phá lên Chuẩn Đế cảnh. Các lão tổ của Thánh địa đã trực tiếp chỉ định Quân Vô Kỳ làm Thánh chủ, và ông cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, Huyền Thiên Thánh Địa trong tay ông ngày càng cường thịnh. Dù sao thì với một vị Thánh chủ hễ một lời không hợp là rút kiếm chém người, ai dám chọc vào? Ngươi chọc ông ta, ông ta không thèm nói đạo lý, trực tiếp chém cho ngươi một nhát, ai mà đỡ nổi. Danh tiếng của Huyền Thiên Thánh Địa ngày càng vang dội, ngày càng nhiều thiên tài cũng lựa chọn gia nhập, hình thành một vòng tuần hoàn tốt đẹp. Quân Vô Kỳ rời đi, Nhị trưởng lão cũng ưỡn ngực, vô cùng đắc ý đi theo. Phe cánh của Đại trưởng lão lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thực sự sợ Quân Vô Kỳ nổi hứng lên sẽ động thủ giết người. Nhưng vừa thở phào, bọn họ lại cảm thấy uất ức. Phe cánh của mình bày ra thế trận lớn như vậy để gây sự với Quân Cửu Tiêu, kết quả lại thế này ư? Bên mình thì mất toi một trưởng lão và một đệ tử, lại còn bị Quân Vô Kỳ đe dọa một phen. Quan trọng nhất là Quân Cửu Tiêu vậy mà đã đột phá đến Trảm Ngã cảnh hậu kỳ. Thế thì Tông Việt, kẻ vừa mới đột phá đã tuyên bố muốn đánh bại Quân Cửu Tiêu, chẳng phải đã biến thành một trò cười hay sao? Quân Cửu Tiêu vốn đã cùng giai vô địch, Tông Việt dựa vào bảo vật và đan dược mà Đại trưởng lão ban cho có lẽ còn có thể đánh một trận. Lần này Quân Cửu Tiêu đã lên thẳng Trảm Ngã cảnh hậu kỳ, Tông Việt còn đánh đấm gì nữa, đi lên nộp mạng à? Thế nhưng không đánh cũng không được, lời thách đấu Quân Cửu Tiêu đã được thả ra, toàn bộ đệ tử nội ngoại môn, kể cả tạp dịch đều đã biết. Đánh? Đánh không lại. Không đánh? Mất sạch mặt mũi. Đại trưởng lão đập nát cái ghế, nghiến răng nghiến lợi nói: "Quân Vô Kỳ, khinh người quá đáng!" Đám người không dám hó hé, chỉ lặng lẽ cúi đầu, thầm oán trong lòng: "Lúc Quân Vô Kỳ còn ở đây sao ông không dám nói đi, đợi người ta đi rồi mới dám hó hé." Đại trưởng lão trút giận xong cũng phất tay áo bỏ đi. Trừ người của Chấp Pháp đường phải ở lại dọn dẹp tàn cuộc, những người khác cũng lần lượt rời khỏi. Cơ Lam Thanh đi theo Quân Cửu Tiêu về đến động phủ của hắn. Quân Cửu Tiêu không hề bị thương, nhưng vẫn đang giả vờ, Cơ Lam Thanh lo lắng cho hắn nên vẫn đi theo về tận nơi. Quân Cửu Tiêu nhìn Cơ Lam Thanh hỏi: "Còn chuyện gì sao?" Cơ Lam Thanh do dự một lúc, cuối cùng vẫn hỏi: "Thánh Tử, vì sao ngài lại che chắn cho ta? Ta chỉ là một tỳ nữ nhỏ bé, có cũng được, không có cũng chẳng sao." "Ta đã nói, ngươi là người của ta. Chỉ cần ngươi không phản bội, ta sẽ che chở cho ngươi." Giọng điệu của Quân Cửu Tiêu không chút cảm xúc. Cơ Lam Thanh vội vàng quỳ xuống nói: "Lam Thanh mãi mãi sẽ không phản bội Thánh Tử." Quân Cửu Tiêu để ý thấy cách xưng hô của Cơ Lam Thanh đã thay đổi. Điều này cho thấy trong lòng nàng, hắn không còn đơn thuần là Thánh Tử, và nàng cũng không còn xem mình chỉ là một tỳ nữ. Hắn đã bắt đầu bước vào trái tim nàng. Quân Cửu Tiêu không nói gì, chỉ im lặng nhìn Cơ Lam Thanh. Một lúc sau, Quân Cửu Tiêu mới nói: "Ngươi lui ra đi, ta muốn chữa thương." Cơ Lam Thanh trở lại động phủ của mình, hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh lại, trong đầu toàn là câu nói của Quân Cửu Tiêu: "Ta sẽ che chở cho ngươi." Cơ Lam Thanh sờ lên vị trí trái tim mình, trái tim băng giá của nàng, lần đầu tiên lại đập nhanh đến thế. Tại Chấp Pháp đường, bóng lưng của Quân Cửu Tiêu che chắn trước mặt nàng, chính là ánh sáng duy nhất xuất hiện trong đời nàng. Bây giờ nàng cũng không muốn nghĩ đến chuyện Quân Cửu Tiêu mưu đồ gì ở mình nữa. Hắn muốn gì, mình cho hắn là được, chỉ cầu hắn đối xử tốt với mình, lâu thêm một chút nữa. Quân Cửu Tiêu nào hay biết, đường đường là một nữ chính, Nữ Đế tương lai, lại đang dần bị hắn nuôi thành một Yandere chính hiệu. Yandere: là một thuật ngữ dùng để chỉ một kiểu nhân vật yêu say đắm đến mức điên loạn, sẵn sàng làm mọi thứ (thậm chí giết người) vì tình yêu của mình. Cơ Lam Thanh vừa rời đi, Quân Cửu Tiêu liền thay đổi vẻ mặt yếu ớt, nằm thẳng cẳng trên giường tu một lon Coca ướp lạnh. 2233 vui vẻ dùng giọng máy móc nói trong đầu Quân Cửu Tiêu: "Chúc mừng túc chủ, đã hoàn thành nhiệm vụ 'liều mình bảo vệ nữ chính'." Lần này Quân Cửu Tiêu không nhận nhiệm vụ trước. Vừa thấy Lâm Mộc ra tay với Cơ Lam Thanh, hắn đã lập tức ra lệnh cho 2233 sắp xếp một nhiệm vụ, rồi lách mình ra đỡ đòn cho nữ chính. 2233 giờ đây đã bị Quân Cửu Tiêu đào tạo thành một nhân viên mẫn cán, tự biết tìm thời điểm thích hợp để công bố nhiệm vụ, thậm chí còn tự động nhận nhiệm vụ giúp hắn. Hôm nay Quân Cửu Tiêu bị Cơ Lam Thanh dọa cho một phen, nàng dường như thật sự đã có tình cảm với hắn. Vốn dĩ hắn chỉ định để Cơ Lam Thanh coi mình là "ánh trăng sáng", nhưng khi ngày này sắp đến, Quân Cửu Tiêu lại kỳ lạ thay, lần đầu tiên nảy sinh cảm giác áy náy. Nghe câu nói "Lam Thanh vĩnh viễn sẽ không phản bội Thánh Tử" của Cơ Lam Thanh, Quân Cửu Tiêu không biết phải đáp lại thế nào, chỉ có thể bảo nàng rời đi. Quân Cửu Tiêu không muốn nghĩ nhiều nữa, hắn đè nén cảm giác tội lỗi xuống. Hắn, Quân Cửu Tiêu, làm gì có lương tâm. Nếu Cơ Lam Thanh đã rung động, vậy thì mình phải châm thêm một mồi lửa, tranh thủ trước khi nam chính xuất hiện, hoàn toàn chiếm được trái tim nàng.