Xuyên Thành Nữ Phụ, Mỗi Đêm Tôi Đều Không Phải Là Người
Ngọc Tiêu Liên Đài24-10-2025 10:26:23
Người quản gia già cũng nhìn thấy đống lộn xộn đó, kinh ngạc nói: "Ngài sao lại tháo đèn bàn ra vậy?"
Ung Quân Hành im lặng. Không biết phải nói thế nào.
Người quản gia già đi đến nhìn một chút, quay đầu nhìn thiếu gia nhà mình, tò mò hỏi: "Tháo rời thành thế này rồi, ngài còn lắp lại được không?"
Ung Quân Hành: "..."
Đèn Vân Phù Dao: "..."
Đèn Vân Phù Dao: Anh im lặng là có ý gì? Đây là không lắp lại được nữa sao???
Cô sẽ bị loại bỏ sao???
Vân Phù Dao suýt nữa làm một màn "xác chết vùng dậy nhảy disco".
May mà người quản gia già kịp thời nén cười nói: "Ngày mai liên hệ bão trì đi, bảo nhân viên sửa chữa đến lắp lại."
Ung Quân Hành khẽ ho một tiếng, có chút không tự nhiên nói: "Tôi thử xem."
Nói rồi anh nhặt các linh kiện của chiếc đèn, bắt đầu lắp ráp.
Tâm lý của Đèn Vân Phù Dao hoàn toàn sụp đổ.
Dừng tay! Đó là cánh tay của tôi! Anh muốn lắp vào đâu?
Đùi của tôi á! Anh đặt xuống đi! Chỉ có đùi nhà anh mới mọc trên đỉnh đầu!
Tháo ra, tháo ra, Ung Quân Hành đồ ngu ngốc!!! Anh lắp ngực tôi xuống tận lòng bàn chân rồi!!!
Đèn Vân Phù Dao thề, chưa bao giờ cô muốn bóp cổ người khác mà gào thét, lắc lư điên cuồng như lúc này.
Ung Quân Hành, anh đồ vô dụng mù thủ công!!!...
Ngày hôm sau, khi Vân Phù Dao mở mắt tỉnh dậy trên chiếc giường mềm mại, biểu cảm của cô là "sống không còn gì luyến tiếc", cơ thể cảm thấy kiệt quệ, tâm trạng cực kỳ u uất.
Tối qua, cơ thể đèn bàn của cô bị lắp ráp đến nửa đêm mà vẫn không thành công. Cuối cùng, Ung Quân Hành quyết định nghe theo lời khuyên của người quản gia già, giao cho bộ phận hậu mãi sửa chữa.
Điều đó có nghĩa là, chỉ cần cô ngủ thiếp đi hôm nay, rất có thể cô sẽ lại trải qua cảm giác được lắp ráp từ các linh kiện thành "người" một lần nữa.
Vân Phù Dao đơn giản là "sống không còn gì luyến tiếc". Cô quyết định, hôm nay cô có chết vì buồn ngủ, chết vì mệt mỏi, cũng kiên quyết không ngủ!
Ai mà biết bộ phận hậu mãi khi nào mới đến chứ, cô khổ quá đi mất!
Thời gian quay trở lại đêm qua.
Sau khi Ung Quân Hành từ bỏ việc tự lắp ráp đèn bàn, anh dứt khoát bỏ luôn việc tiếp tục phê duyệt tài liệu. Anh quyết định đi nghỉ ngơi trước, tiện thể giải quyết đôi mắt thâm quầng kiểu gấu trúc.
Cánh cửa cách âm dày của thư phòng đóng lại. Trên hành lang, Ung Quân Hành đang định xuống cầu thang thì dường như nhớ ra điều gì, anh dừng bước, trầm ngâm nói: "Chú Dung, lắp vài camera giám sát trong thư phòng đi."
Dừng một chút, anh đặc biệt nói thêm: "Quay rõ ràng chỗ bàn làm việc."
Ung Quân Hành muốn xem thử, rốt cuộc là anh nhầm lẫn, hay chiếc đèn bàn của anh, thật sự sẽ tự động?