Chương 1: Đòi từ hôn à? Tài nguyên tu luyện đã cho, trả lại hết đây!

Nhân Vật Phản Diện Tộc Trưởng: Con Ta Bị Từ Hôn, Vậy Ta Cưới Ngươi!

Hồng Luân 05-11-2025 11:40:26

Tin xấu: Cổ Càn chết. Thiên Đạo của Địa Cầu phán: "Dạo này gửi người xuyên không qua hơi nhiều, phải tạo ra một tên phản diện đủ tầm để kìm hãm bọn họ lại, chứ không thể để nhân vật chính lại quật khởi rồi lật kèo được nữa." Thế là, Cổ Càn, thân là một ông trùm xã hội đen, bị Xe Tải Đại Đế tông chết ngay tại chỗ. Tin tốt: Cổ Càn xuyên không. Cổ Càn xuyên đến một thế giới huyền huyễn, trở thành tộc trưởng của một gia tộc trường sinh. Trùng hợp thay, thế giới này lại chính là bối cảnh của bộ tiểu thuyết mạng mà hắn đang theo dõi trước khi chết. "Đùa nhau à, không thể vì tao là phản diện ở Địa Cầu mà xuyên không qua đây vẫn phải làm phản diện chứ!" Vốn là một con mọt truyện mạng, Cổ Càn hiểu quá rõ vị thế của mình. Hắn đã làm quá nhiều chuyện ác, đủ để làm sư phụ cho Satan. Ví dụ như nhận tiền diệt Diệp gia, nhưng lại để sót một mống; Cho đàn em "chăm sóc" một vị tiểu thư kiêu ngạo, ai ngờ cô ta lại bảo bạn trai mình họ Cố; Còn bao nuôi vị hôn thê của một thằng nhóc họ Tô, nghe đâu hắn là thần y... Thế nên, mặc kệ đàn em khuyên can, hắn vẫn khăng khăng muốn dắt một bà lão qua đường, hòng xoa dịu lương tâm đang cắn rứt. Sau này mới biết, bà lão đó là hóa thân của Thiên Đạo, cố tình gài bẫy hắn. Cũng phải, Cổ Càn hắn làm quái gì có lương tâm. Sau đó... Trong cấm địa của Cổ tộc, Cổ Càn mở mắt ra. Sau khi tiếp nhận toàn bộ ký ức của nguyên chủ, hắn bất giác thở dài. Trường Sinh Cổ Tộc là gia tộc phản diện, con trai Cổ Càn là phản diện phụ, còn bản thân Cổ Càn là trùm phản diện cuối. Trong kịch bản gốc, con trai của Cổ Càn mê mệt nữ chính, trong khi nữ chính lại dồn hết tâm tư cho nam chính. Thế là thằng con liền muốn giết chết nam chính. Dù là Thiếu tộc trưởng của một gia tộc trường sinh, nhưng một khi đã đối đầu với nhân vật chính thì thiên phú cao đến mấy cũng vô dụng. Trong một bí cảnh, nó bị nhân vật chính dùng nắm đấm nện thành bãi thịt nát, vứt cho hung thú ăn. Làm cha thì phải báo thù, Cổ Càn liên tục phái người truy sát nhân vật chính, kết quả lại biến thành túi kinh nghiệm di động cho hắn farm. Cuối cùng, khi nhân vật chính quật khởi, hắn quay lại diệt sạch Trường Sinh Cổ Tộc, đến con chó đi qua cũng phải ăn hai cái tát... Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện bên ngoài cấm địa. "Chủ nhân, công chúa của Thái Thủy Tiên Triều đã từ chối lời cầu hôn của Thiếu tộc trưởng, đồng thời còn cùng người trong mộng của nàng ta đến để hủy bỏ hôn ước!" Cổ Càn khẽ gật đầu, cốt truyện vẫn chưa đến giai đoạn giữa và cuối, mọi thứ vẫn còn có thể thay đổi. Đi bợ đỡ nam nữ chính là chuyện không thể nào, nhưng bợ đỡ nữ chính thì được, lưỡi của mình lợi hại lắm. "Thằng con trời đánh, phải nghe lời cha, nữ chính không phải là người mày có thể nắm trong tay, cứ để cha lo!" Cổ Càn rất mong chờ vị nhị công chúa của Thái Thủy Tiên Triều kia, không biết có đúng như trong tiểu thuyết miêu tả hay không: khuynh quốc khuynh thành, da băng xương ngọc, thân thể mềm mại ấm áp, mái tóc đen như dải ngân hà tuôn chảy... Hơn nữa, vị nhị công chúa này còn sở hữu Thanh Minh Băng Phách Tiên Thể, nếu rơi xuống biển, Băng Nguyên Thanh Minh đủ sức đóng băng cả đại dương. Chỉ không biết Thái Dương Chí Tôn Thể của mình khi đối đầu với Thanh Minh Băng Phách Tiên Thể, sẽ có hương vị thế nào đây... Nghị Sự Điện của Cổ tộc. Cổ Càn ngồi trên ghế tộc trưởng. "Cổ tiền bối, mệnh ta do ta không do trời! Chuyện hôn nhân nên để người trẻ chúng ta tự quyết định, tình cảm không thể cưỡng cầu!" Giữa đại điện, một thiếu nữ tuyệt sắc cất giọng dõng dạc. Thanh âm trong trẻo ngân vang khắp Nghị Sự Điện, hồi lâu không dứt. Cổ Càn tỏ ra khá hứng thú theo dõi cảnh tượng trước mắt. Tình tiết này Cổ Càn nhớ rất rõ. Chuyện là thằng con trai lụy tình của hắn, mang theo vô số tài nguyên đến Thái Thủy Tiên Triều cầu hôn. Kết quả không những cầu hôn thất bại, mà còn bị nhị công chúa dắt theo nam chính đến tận Cổ tộc để từ hôn. Thái Thủy Tiên Triều là một đạo thống Vô Thượng, vô cùng cường thịnh ở Tam Thiên Đạo Châu. Một trong những nguyên nhân quan trọng nhất là do có Trường Sinh Cổ Tộc chống lưng. Chính vì có Cổ tộc làm đồng minh, Thái Thủy Tiên Triều mới có thể bình yên cai quản lãnh thổ rộng lớn mà không bị các đạo thống Vô Thượng khác chèn ép. Để củng cố mối quan hệ giữa hai bên, cha của vị nhị công chúa này, cũng chính là tiên chủ hiện tại của Thái Thủy Tiên Triều, đã đề nghị liên hôn với Cổ Càn từ một trăm năm trước. Và bây giờ, nhị công chúa lại đến để từ hôn... Trong đại điện, không ít người của Cổ tộc nghe tin đã kéo đến. Trong lòng ai nấy đều không vui. Nếu không phải Thái Thủy Tiên Triều có Cổ tộc chống lưng, thì sớm đã bị Huyền Tinh Tiên Triều thôn tính rồi. Hơn nữa, chuyện liên hôn cũng là do Thái Thủy Tiên Triều chủ động đề nghị. Bây giờ lớn mạnh rồi, lại dám vác mặt đến tận cửa đòi từ hôn, thế này thì còn mặt mũi nào cho Cổ tộc nữa! Trên mặt Cổ Càn không hề có chút phẫn nộ nào, trong đầu hắn đang mải nhớ lại xem nhị công chúa và nhân vật chính đã quen nhau như thế nào. Thôi được rồi, khỏi cần nghĩ. Chắc chắn lại là cái mô-típ cũ rích anh hùng cứu mỹ nhân. Cổ Càn hiểu rất rõ phụ nữ. Phụ nữ càng ở địa vị cao, bạn càng hạ mình theo đuổi, họ lại càng xem thường và chỉ coi bạn là công cụ. Rồi nam chính xuất hiện, tỏ ra khác biệt, chẳng thèm săn đón, ngược lại còn khơi dậy sự hứng thú của nàng. Thêm vào đó, trên người nam chính lại ẩn giấu bí mật, toát ra vẻ bí ẩn khiến nhị công chúa tò mò. Trải qua thêm vài lần hoạn nạn có nhau nữa là nàng ta sẽ tự động ngã vào lòng nam chính. Cổ Càn tỏ ra ôn hòa nhã nhặn, trên mặt còn nở nụ cười: "Thi Vân, đây là ý của phụ thân con sao?" Hoàng Phủ Thi Vân đáp lại với giọng điệu chừng mực: "Là ý của con, nhưng con đã thuyết phục được phụ thân, người ủng hộ con theo đuổi chân ái của mình!" "Chân ái?" Ánh mắt Cổ Càn dời sang người nam tử bên cạnh Hoàng Phủ Thi Vân. Nam tử mặc một bộ áo bào đen, đối mặt với ánh mắt dò xét của Cổ Càn, hắn vẫn giữ thái độ bình thản, chắp tay hành lễ. "Vãn bối Diệp Hạo, cùng Thi Vân cô nương tình đầu ý hợp, mong Cổ tiền bối thành toàn!" Cổ Càn biết Diệp Hạo ung dung như vậy là vì hắn có bàn tay vàng là một món thần khí, cộng thêm một ông lão trong nhẫn, có thể đưa hắn qua lại giữa hai cõi trên dưới. Nếu mình ra tay, ông lão kia sẽ lập tức mang Diệp Hạo trốn xuống Cõi dưới. Cổ Càn nhớ rất rõ,"ông lão" của Diệp Hạo thực ra là nữ, đoán chừng cuối cùng cũng sẽ trở thành một thành viên trong hậu cung của hắn. Hắn bình tĩnh nhìn hai người, không vội nói chuyện. Theo diễn biến của kịch bản gốc, Cổ Càn "nguyên bản" đương nhiên là từ chối. Dù sao cũng là phản diện, không thể nào thỏa hiệp với nam nữ chính được. Lúc này, từ ngoài điện truyền vào một giọng nói đầy tức giận: "Thi Vân, ta rốt cuộc có điểm nào không bằng thằng nhà quê này!" Thằng con trời đánh Cổ Khôn của Cổ Càn bước vào, vẻ mặt như vừa bị người ta nhét phân vào mồm, mặt mũi đỏ bừng vì tức giận. "Luận thân phận, ta là Thiếu tộc trưởng Cổ tộc!" "Luận tu vi thiên phú, ta sở hữu Hoang Cổ Thánh Thể!" "Luận chân tâm, ta, Cổ Khôn, đã hy sinh vì nàng nhiều như vậy, chẳng lẽ còn chưa đủ sao!" "Vậy mà tại sao nàng lại không thích ta, lại đi thích một tên thổ dân từ Cõi dưới?" Cổ Khôn trông vô cùng đau khổ, khuôn mặt anh tuấn cũng có chút biến dạng. Ánh mắt hắn nhìn Diệp Hạo như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương. Thấy vậy, Cổ Càn ra tay. "Hỗn xược, đồ làm mất mặt!" Cổ Càn lạnh lùng quát. Nói xong, hắn vung tay tát một cái từ xa. Cú tát này quất bay Cổ Khôn, khiến hắn đập mạnh vào vách tường đại điện. Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều ngỡ ngàng. Cổ Khôn là con trai ruột duy nhất của Cổ Càn, từ nhỏ đến lớn đều được cưng chiều hết mực. Đừng nói là đánh, ngay cả một lời trách mắng cũng hiếm khi có. Vậy mà bây giờ lại bị Cổ Càn một tát quất bay, răng cũng rụng mất mấy cái! "Cha... Cha?" Cổ Khôn ngồi bệt dưới đất, ôm mặt, vẻ mặt không thể tin nổi. Cổ Càn mắng: "Đừng gọi ta là cha, ta không có đứa con phế vật như ngươi. Đã biết Thi Vân không thích mình, vậy mà ngươi còn khóc lóc cầu xin, đem bảo vật của Cổ tộc đi dâng cho nó. Ngươi không hiểu lấy giỏ tre múc nước chỉ là công dã tràng à!" "Nếu ngươi đem những bảo vật đó chia cho huynh đệ tỷ muội trong tộc, họ sẽ vui biết bao nhiêu." "Còn ngươi thì sao? Biết rõ Thi Vân chán ghét ngươi, ghê tởm ngươi, căm hận ngươi, mà ngươi vẫn cứ lấy mặt nóng đi áp mông lạnh, làm mất hết mặt mũi của Trường Sinh Cổ Tộc ta!" Hoàng Phủ Thi Vân vốn đã chuẩn bị tinh thần bị Cổ Càn nổi giận. Nhưng không ngờ Cổ Càn lại tỏ ra là người am tường đại nghĩa như vậy, không hề thiên vị con trai mình. Vì vậy, nàng lên tiếng hòa giải: "Cổ thúc thúc, cũng không nghiêm trọng như người nói đâu ạ, con đối với Cổ Khôn chỉ là không có tình cảm nam nữ, chứ chưa đến mức chán ghét..." Cổ Càn giơ tay ngắt lời: "Được rồi Thi Vân, con không cần giải thích. Ta đang dạy dỗ con trai mình, không liên quan đến con." Giọng điệu của Cổ Càn rất lạnh lùng, khiến Hoàng Phủ Thi Vân trong lòng dấy lên một dự cảm không lành. "Thi Vân, ta cũng không phải người không nói lý lẽ. Nếu con đã đại diện cho Thái Thủy Tiên Triều bội ước, đến Cổ tộc ta từ hôn, ta sẽ đại diện Cổ tộc đồng ý yêu cầu của con." Cổ Càn nói một cách thong thả. Hoàng Phủ Thi Vân nghe Cổ Càn đồng ý, lập tức mừng rỡ. Trước đây, Cổ Càn đối xử với nàng rất tốt, đã cho nàng không ít bảo vật đỉnh cấp. Nàng vội vàng định hành lễ cảm tạ. Thì lại thấy Cổ Càn giơ tay lên, nói: "Nhưng mà..." Hoàng Phủ Thi Vân trong lòng thắt lại: "Nhưng mà sao ạ?" Cổ Càn cười ha hả: "Nếu con đã từ chối cuộc hôn nhân này, không muốn làm con dâu của Cổ Càn ta, vậy thì hãy trả lại tất cả những gì con đã nhận được từ Cổ tộc trong những năm qua!" "Con nên biết rõ, tất cả tài nguyên tu luyện mà Cổ tộc cho con, đều là vì xem con như con dâu tương lai của ta." "Nếu con đã không thích thằng con bất tài của ta, chỉ cần con trả lại toàn bộ tài nguyên, ta sẽ thành toàn cho con và tên thổ dân Cõi dưới này." Đối với Hoàng Phủ Thi Vân, Cổ Càn trong lòng vô cùng khinh bỉ, đúng là một con mắm tiêu chuẩn kép. Đã không thích Cổ Khôn, lại còn nhận bảo vật của Cổ tộc. Nhưng Hoàng Phủ Thi Vân cũng là kẻ khôn khéo, sẽ không nhận một cách lộ liễu. Lấy ví dụ như lần này Cổ Khôn đến Thái Thủy Tiên Triều cầu hôn, đã mang theo rất nhiều tài nguyên. Mặc dù nàng ta đã trả lại phần lớn, nhưng lại lén lút tìm Cổ Khôn, dùng một quả Xích Dương tiên quả cỏn con để đổi lấy Lôi Kiếp thần dịch vô cùng quý giá. Lôi Kiếp thần dịch chính là chí bảo luyện thể mà Thiên Đạo ban thưởng cho hắn sau khi đột phá Sinh Đế Cảnh, vượt qua Lôi Kiếp thành công. Và bây giờ, Cổ Càn cảm nhận được khí tức của Lôi Kiếp thần dịch trên người Diệp Hạo. Không cần nghĩ cũng biết là Hoàng Phủ Thi Vân sau khi dùng Xích Dương tiên quả đổi lấy Lôi Kiếp thần dịch, đã đưa nó cho Diệp Hạo. Hoàng Phủ Thi Vân nghe Cổ Càn muốn đòi lại tất cả, không khỏi hoảng hốt trong lòng...